10 Tháng bảy, 2024, bởi Thảo Lê
Ngoại hình “bigsize” (1m78, nặng 85kg) & chưa từng học môn võ nào khiến Hải Âu ngại ngùng trong những ngày đầu đến lớp Jiu-Jitsu. Thế nhưng sau nửa năm tập luyện, không chỉ đấu tập với nam lẫn những bạn tập nhỏ con, Hải Âu trở nên dạn dĩ và vui vẻ hơn nhờ sự thân thiện, thúc đẩy tiến bộ của những đồng đội cùng tập Jiu-Jitsu mỗi ngày. Cùng tìm hiểu câu chuyện của cô nàng “siêu cấp dễ thương” của lớp Jiu-Jitsu người lớn tại Gisdio qua bài viết dưới đây nhé!
Mình là nhân viên văn phòng, đó giờ chưa học võ mà mẹ mình cũng không thích con gái học võ. Nhưng đầu năm nay mình lại muốn thử trải nghiệm cái mới, tập cái gì đó nên quyết định đến Gisdio trải nghiệm Brazilian Jiu-Jitsu.
Ban đầu tập mình cũng ngại, vì ngoại hình to con nên được xếp tập với nam chứ ít khi được tập với nữ. Tạng người của mình khi thực hiện các động tác áp lực với bạn tập sẽ hơi nặng nên mình cũng ngại thực hiện cho đúng. Hồi đầu nhiều lúc mình cũng hơi tủi xí, người đã to mà còn học chậm. Coach (huấn luyện viên) nói mình hiểu nhưng nhiều lúc mình làm không được (cười)
Nhưng mà dần dần mình biết được những kỹ thuật, cách điều chỉnh sức lực hợp lý nên tập với ai cũng được, đấu với nữ cũng không thành vấn đề. Một phần nhờ Coach và bạn tập hỗ trợ, cổ vũ và kiên nhẫn với mình. Mình cũng bỏ qua sự ngại ngùng ban đầu & có sự thay đổi tích cực cả về tinh thần lẫn thể chất.
Những động tác lợi thế với người to con là những động tác sử dụng áp lực đè lên đối phương (như ngồi lên bụng, kiểm soát một bên người nằm dưới). Phần khác ở ngoài đôi lúc thấy những bạn nữ nhỏ con, nhìn lại mình thấy tự ti.
Nhưng vào phòng tập mọi người không quan tâm điều đó, không ai bàn tán gì cả, võ phục cũng che cơ thể nên cũng giúp mình tự tin. Thế nên ra ngoài giờ mình cũng tự tin hơn, cũng kiểu mỗi người có một nét riêng.
Lúc đó tâm lý mình bị stress vì công việc, gia đình. Mình muốn thư giãn, tạm thời bỏ hết, muốn dành thời gian cho bản thân nhiều hơn. Tuy nhiên đợt đó có một bé trong lớp muốn gặp và tập với mình trước khi bé nghỉ, vì bé nên mình trở lại phòng tập và tập đến bây giờ luôn. Có thể nói là con người và môi trường phòng tập là động lực thu hút mình tập đến hôm nay.
Thật ra mình nhìn mọi người thôi cũng thấy vui, thoải mái trong người, kể cả dạo này gặp những đứa bé tập chung cũng thấy thích thú. Đến Gisdio chỉ có Jiu-Jitsu & phải suy nghĩ khi tập kỹ thuật thôi còn cơ bản là được thả lỏng đầu óc, như môi trường mình đi học hồi xưa chứ không phức tạp như ngoài cuộc sống. Mọi người không có drama hay toxic, không khí vui vẻ. Việc đi tập có nhiều phần, phần dui dẻ chiếm 70%, còn lại mình cũng muốn nghiêm túc học những kỹ thuật, nhưng cơ bản vẫn là vui.
Cả cơ thể lẫn đầu óc của mình trở nên linh hoạt hơn, phản xạ nhạy bén, đặc biệt di chuyển “nhẹ nhàng” hơn trước đây. Bởi vì những kĩ thuật Jiu-Jitsu khá khó, phải “vắt não” suy nghĩ nhiều với tập nhiều thì cơ thể dần di chuyển linh hoạt, dẻo dai hơn.
Giờ gần như bữa nào quá mệt mình mới “cúp” thôi, còn gần như ráng đi tập. Mình tìm được niềm vui trong Jiu-Jitsu & cũng muốn mang đến niềm vui cho mọi người. Từ khi tập BJJ, mình quen biết thêm nhiều bạn, đến từ nhiều lĩnh vực, văn minh lịch sự. Tập mệt mỏi về nghỉ ngơi, giải tỏa stress, cuộc sống đơn giản và trở nên tốt hơn mỗi ngày.
Cảm ơn Hải Âu, mong bạn luôn giữ được tinh thần lạc quan, tìm được những niềm vui & lan tỏa sự tích cực này với những bạn tập mới trong hành trình tập luyện BJJ của mình nhé! Oss